Hé lộ lý do “Hoàng đế” Adriano tuyệt vọng đến mức tự sát: Hóa ra sự nghiệp lẫy lừng của anh lụi tàn vì những thứ này đây!

Mới đây, cựu tiền đạo lừng danh một thời của Inter phải nhập viện trong tình trạng với một vết thương ở cổ tay trong tình trạng đã nhiễm trùng. Lý do gây ra vết thương của Adriano vẫn chưa được phía cảnh sát xác định. Tuy nhiên theo tờ UOL Esporte, Adriano đã tự cắt vào tay mình gây ra vết thương. Được biết trước đây cựu cầu thủ này đã nhiều lần có ý định tự tử vì căn bệnh trầm cảm của mình.

Được biết trước đây cựu cầu thủ này đã nhiều lần có ý định tự tử vì căn bệnh trầm cảm của mình.

Sau đó, Adriano đã đăng một đoạn clip để trấn an người hâm mộ: “…Thật tồi tệ phải không, nhưng đây chỉ là một tai nạn, báo chí có lẽ đã suy diễn quá nhiều” – Adriano nói trong đoạn clip.

Câu chuyện của “hoàng đế” vừa xảy ra khiến nhiều người khá xót xa cho tiền đạo lừng danh thuở nào.

Cuộc đời Adriano là những nốt nhạc thăng trầm.

Bóng đá là sân khấu bốn mặt. Ở trên sân bóng, những cá thể đơn lẻ rất khó giấu đi cảm xúc và bản ngã của mình. Mỗi cử chỉ dù là nhỏ nhất đều phản ánh phần nào tính cách và số phận của người chơi. Với “hoàng đế” Adriano Leite Ribeiro, cuộc đời anh được định nghĩa chân thật bởi cái chuyển mình nhanh như chớp mắt từ động tác che người tới ý định dứt điểm.

Adriano đã dành phần lớn tuổi thơ ở khu ổ chuột Vila Cruizero – khu ổ chuột favelas phức tạp nhất nhì Rio de Janeiro.

Adriano đã dành phần lớn tuổi thơ ở khu ổ chuột Vila Cruizero – khu ổ chuột favelas phức tạp nhất nhì Rio de Janeiro. Anh đã hình thành tính cách và lối sống của mình trên nền tảng bộ quy tắc ứng xử được khái quát bằng súng, đạn và ma túy. Những đứa trẻ như Adriano có hai con đường để đổi đời. Gia nhập băng đảng hoặc đi đá bóng.

Những đứa trẻ như Adriano có hai con đường để đổi đời. Gia nhập băng đảng hoặc đi đá bóng.

Học hành là xa xỉ. Cần 18 năm và nhiều hơn thế để cầm bằng cấp ra đời và như thế là quá “dài” cho những cái đầu “ngắn”. Adriano chọn đá bóng, không hẳn là anh nhận thức làm gangster sẽ dẫn tới kết cục bi thảm, mà bởi vì bóng đá là sở trường, là năng khiếu. Trong tiềm thức của Adriano, anh chỉ nghĩ làm thế nào để mua nhà lầu, xe sang nhanh nhất có thể.

Adriano đã là tấm gương thành công từ tuổi thơ khốn khổ và trở thành một Hoàng đế sân cỏ.

Rồi tiếp theo sẽ là gì – đấy là câu hỏi mà những cầu thủ có xuất phát điểm như Adriano không bao giờ giải đáp nổi. Thậm chí, họ cũng chưa từng nghĩ đến. Dành dụm và tiết kiệm cho cuộc sống sau giải nghệ luôn là chủ đề vượt quá tầm suy nghĩ và hiểu biết của Adriano. Khác biệt lớn nhất giữa những cầu thủ ở châu Âu và Nam Mỹ, là tư duy rạch ròi về việc cuộc sống không chỉ có bóng đá.

Những cầu thủ bóng đá, đặc biệt ở Brazil, thường mất kiểm soát tài chính và mất ý niệm về đồng tiền khi sở hữu hợp đồng chuyển nhượng kỷ lục.

Những cầu thủ bóng đá, đặc biệt ở Brazil, thường mất kiểm soát tài chính và mất ý niệm về đồng tiền khi sở hữu hợp đồng chuyển nhượng kỷ lục. Bi kịch sẽ trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết, khi cú chuyển mình giữa hai trạng thái nghèo – giàu diễn ra quá nhanh theo đúng motif của chủ nghĩa quá độ. Adriano, là nạn nhân tiêu biểu, của bi kịch này.

Ở tuổi 16, Adriano đã được lên đội một Flamengo.

Ở tuổi 16, Adriano đã được lên đội một Flamengo. Ngay ở trận chuyên nghiệp thứ hai trong sự nghiệp, Adriano đã mở khóa tài khoản, lại còn vào lưới đại gia Sao Paulo. Mùa 2000/01, Adriano ghi tới 10 bàn chỉ sau 24 trận. Những lời đồn thổi về một tiền đạo cao lớn nhưng mạnh mẽ và thừa kỹ thuật lan tới châu Âu.

Adriano được các CĐV Inter ưu ái đặt cho biệt danh “Hoàng đế”.

Inter đánh tiếng, và dù vụ chuyển nhượng ấy bị biến tướng khi quyền sở hữu Adriano bị san sẻ cho cả Fiorentina và Parma, Adriano cũng không mất nhiều thời gian để tỏa sáng ở Kinh đô bóng đá. 22 tuổi, năm 2004, Adriano được các CĐV Inter ưu ái đặt cho biệt danh “Hoàng đế”.

Nhưng cú sốc tâm lý và bản lĩnh yếu kém đã đẩy anh khỏi đỉnh cao, rơi xuống vũng lầy xã hội.

Bởi ở trong thể trạng tốt nhất, không ai có thể ngăn cản Adriano. Cái chân trái của Adriano là “vũ khí giết người”, còn các hậu vệ dù tài giỏi cỡ nào cũng không thể theo kịp tiết tấu xử lý bóng của Adriano. Ở Italia, báo chí đưa Adriano lên mây xanh. Những ảo ảnh trên mặt báo bắt đầu đưa Adriano lên mây xanh và với một người dành nửa cuộc đời trước đó trong căn nhà 7m2, đó là liều thuốc độc.

Khi định mệnh gọi tên, tai họa nhanh chóng xuất hiện và ập tới.

Khi định mệnh gọi tên, tai họa nhanh chóng xuất hiện và ập tới. Almir, cha của Adriano qua đời ở tuổi 44. Lúc ấy, Adriano đang được kỳ vọng là sẽ khỏa lấp nỗi nhớ người ngoài hành tinh Ronaldo của bóng đá Brazil. Anh bất ngờ trở nên khép kín, sống nội tâm và có khuynh hướng “chống lại thế giới”. Trong nhiều ngày liền, Adriano giam mình trong phòng và chọn “rượu” làm bạn.

Những dự cảm “bất lành” đã râm ran xuất hiện, dù cho 2005 là mùa giải đỉnh cao của Adriano. Anh ghi 40 bàn, nhưng thói chơi vô bổ ngoài đường pitch cũng tăng lên theo cấp số nhân. Dường như, cái chết bất chợt của ông Almir – người cha, người thầy và là người chắp cánh ước mơ cho Adriano – đang giết dần giết mòn Adriano.

Ở tuổi 35, Adriano lại trở về máng lợn cũ.

Anh bắt đầu có những hành vi mất kiểm soát và đánh mất vị thế ở Inter. Adriano thường xuyên gây sự vô cớ với khối nhân viên văn phòng. Năm 2007, Adriano bị phát hiện nằm gục trong phòng riêng, trên sàn lênh láng rượu và chất kích thích. Inter mất kiên nhẫn. Họ cho anh tới Sao Paulo theo dạng cho mượn trước khi thanh lý hợp đồng vào năm 2009.

Ở tuổi 27, sự nghiệp đỉnh cao của Adriano coi như chấm dứt.

Ở tuổi 27, sự nghiệp đỉnh cao của Adriano coi như chấm dứt. Những tháng ngày sau đó là chuỗi bi kịch không hồi kết của Adriano, bắt đầu từ Roma, kinh qua Corinthians, Flamengo và Atletico Paranense. Một ký giả phương Tây đã ví von, chặng cuộc sự nghiệp của Adriano giống như chuyến lưu vong vô định của Á thần Hercules.

Những tháng ngày sau đó là chuỗi bi kịch không hồi kết của Adriano

Không thể nói bóng đá không cho Adriano cơ hội làm lại. Chỉ là, những quyết định sai lầm, những mặc cảm tinh thần và khả năng tự kiểm soát yếu ớt đã giết chết Adriano.Ở tuổi 35, Ibrahimovic vẫn miệt mài chinh chiến tại Premier League. Còn Adriano thường xuyên bị bắt gặp trong tình cảnh “bết xê lết” tại chính khu ổ chuột sinh ra mình.

Anh lại trở thành kẻ khốn khổ tại khu ổ chuột rách nát như xưa.

Có một câu hỏi mà Roberto Mancini từng trả lời tờ Eurosport thế này. “Tôi buồn khi nhìn Adriano. Nhưng tôi không bất ngờ”. Khi bản thân Adriano không thể tự quản lý chính tài sản và nhịp sinh học của mình, thì chẳng ai có thể cứu lấy Adriano. Mười mấy năm chinh chiến, Adriano coi như “của thiên trả địa”.

Mười mấy năm chinh chiến, Adriano coi như “của thiên trả địa”.

Anh bắt đầu giấc mơ sân cỏ trên những mặt bê tông lởm chởm ở Rio, để rồi khép lại giấc mơ đổi đời trên chính nền nhà quen thuộc ấy. Từ đói khổ tới giàu sang, từ vinh quang tới tủi nhục, cuộc đời Adriano mãi mãi là con lắc với tần số dao động cao, nhanh như một động tác chuyển bóng từ chân này qua chân kia.

Bài liên quan