Tiết lộ: “Suýt nữa Terry đã gia nhập …MU”

Như một sự tri ân dành cho những gì John Terry đóng góp cho Chelsea, phóng viên Matt Law, cây bút của tờ Telegraph, quyết định kể cho chúng ta một vài câu chuyện thú vị về Terry. Law theo dõi cầu thủ này từ năm anh 14 tuổi cho đến khi trở thành huyền thoại của The Blues với 716 trận khoác áo và 15 danh hiệu lớn nhỏ.

“Tôi đã nghĩ Terry sẽ gia nhập M.U”

Trưởng bộ phận tuyển trạch viên của Chelsea, Ted Davies đến gặp tôi. Suốt nhiều năm liền, tôi luôn là địa chỉ tin cậy của Ted mỗi khi ông ấy muốn tìm một cầu thủ trẻ nào đó để đưa về học viện đào tạo của Chelsea. Lý do thì cũng không có gì đặc biệt: Tôi vốn là giáo viên thể dục của trường Essex, nơi Terry và nhiều ngôi sao bóng đá Anh khác từng theo học.

Tôi vẫn nhớ, hôm đó tôi hào hứng kể với Ted về cậu bé tên John Terry. Tôi đã xem Terry chơi bóng cho đội Senrab (một đội bóng trường học, cũng chính là nơi mà Bobby Zamora và Ledley King từng chơi). Tôi khoe với Ted rằng, Terry là một tiền vệ trung tâm rất hay. Cậu ta nhỏ con, nhanh, chuyền rất chuẩn, đá box to box cực hợp. Tôi đã nghĩ rồi nó sẽ trở thành Bryan Robson.

Bức ảnh John Terry chụp cùng Sir Alex khi còn nhỏ

Thời Terry đang tập ở Chelsea, tôi biết Man United cử người xem giò xem cẳng cậu ấy. Trong một lần Terry đến Manchester, Sir Alex thậm chí còn muốn chụp ảnh cùng cậu ta và David Beckham. Tôi biết Fergie muốn gì.

Thế rồi, cũng đến ngày Terry ký hợp đồng với Chelsea. Một chiếc bàn nhỏ được bê ra sân Stamford Bridge, bố mẹ Terry được mời tới. Khi tất cả cùng chờ đợi lễ ký kết diễn ra thì từ trong đường hầm, Sir Alex xuất hiện. Ông tiến thẳng về phía John Terry và nói: “Cậu khỏe không, John(?)” rồi bắt tay Terry.

Tôi bắt đầu sợ. Bởi tôi biết ở nhà Terry có treo ảnh của Sir Alex và bố Terry vốn yêu thích Man United. Trong một vài phút, tôi thật sự lo lắng Terry sẽ đổi ý, gia nhập Man United. Ai không muốn chơi bóng cho Man United cơ chứ. Nhưng may thay, Terry vẫn ký hợp đồng với Chelsea.

 

Trở thành huyền thoại từ một quyết định ngẫu hứng
Năm đó Terry 16 tuổi. Tôi nhận điện thoại của một người bạn làm việc ở Chelsea. Giọng anh ta có vẻ nghiêm trọng: “Matt, tôi không dám chắc là Terry có thể trụ lại Chelsea”. Tôi ngạc nhiên. Lập tức, tôi gọi điện cho Gwyn Williams, người vừa lên chức sếp tuyển trạch ở Chelsea.

Sáng thứ Thứ, Gwyn đích thân đưa Terry đến tập cùng đội dự bị Chelsea và thứ Ba, John có mặt trong đội hình đội dự bị chơi trận đấu với Brighton. Cậu ta ghi 1 bàn, kiến tạo 1 bàn. Kể từ đó, John tập cùng đội dự bị trước khi lên đội trẻ. Vài tuần sau, HLV đội trẻ Chelsea bị ốm. Graham Rix là người đứng ra tiếp quản đội trẻ trong vài ngày. Thế rồi bằng giác quan nào đó, ông yêu cầu Terry thử đá ở vị trí trung vệ. Đó là quyết định thay đổi cuộc đời Terry. Anh trở thành huyền thoại từ một quyết định ngẫu hứng.

Trở thành huyền thoại từ một quyết định ngẫu hứng

Đối với tôi, Terry không chỉ là một trung vệ giỏi, cậu ấy còn là một người bạn tốt. Tôi vẫn nhớ anh chàng Andrew Crofts (hiện tại đang thi đấu tại Charlton). Andrew sống cùng nhà với Terry trong khoảng hơn 1 năm tại khu Isleworth.

Hàng ngày, Terry cùng Andrew đến sân tập. Terry lái một chiếc Citroen Saxo, và trong chặng đường từ nhà tới sân, anh luôn hát nghêu ngao trên xe. Terry giúp đỡ Andrew rất nhiều. Từ việc hát cho cậu ấy nghe, hướng dẫn Andrew tập gym, đưa Andrew đến bể bơi và dạy cậu ta những bài tập phục hồi bằng nước nóng và nước lạnh. Andrew không nổi tiếng như Terry, nhưng rốt cuộc cậu ta cũng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp nhờ Terry.

Terry là một người rất ham học hỏi và không ngần ngại hỏi. Tôi vẫn nhớ Marcel Desailly từng phát cáu vì Terry liên tục chạy tới hỏi các kỹ năng này nọ. Sau khi Marcel nổi cáu, Terry lại tìm tới Frank Leboeuf để tiếp tục hỏi. Nhờ sự chăm chỉ đó mà chúng ta có Terry ngày hôm nay.

Bài liên quan