Rạng sáng mai 04/01 sẽ diễn ra trận Derby London giữa Chelsea và Arsenal. Nhưng trên sân cỏ của hai tập thể ấy đang tồn tại một bộ đôi đáng thương: Eden Hazard và Alexis Sanchez.
Có quá bất công?
Thông thường con người luôn tạo nên những giấc mơ để họ có thể sống thăng hoa hơn một khi cuộc đời quá khổ đau. Bởi tâm lý chúng ta muốn trốn thực tại bằng cách mơ mộng nhiều. Nhưng tại Ngoại hạng Anh lúc này có hai nhân vật cũng cố tạo ra những giấc mơ nhưng rồi lại càng lẩn quẩn càng đau hơn.
Đó là Eden Hazard và Alexis Sanchez. Các fan hâm mộ đều biết cả hai cầu thủ này chẳng còn mặn mà gì với CLB hiện tại nữa, họ muốn ra đi từ rất lâu rồi. Hazard bày tỏ muốn sang Real Madrid còn Sanchez lại được quá nhiều CLB quan tâm. Họ không muốn tiếp tục gắn bó với London nữa. Nhưng trớ trêu thay mong ước ra đi đấy vẫn chưa thể thực hiện.
Bởi thế mỗi khi ra sân, Hazard và Sanchez luôn tự tạo nên một thế giới mộng ảo, nơi đó họ cống hiến hết mình và thể hiện rằng sự đoàn kết luôn luôn tồn tại. Với tiền vệ người Bỉ, anh sẵn sàng ôm đồm nhiều vị trí khác nhau trên hàng công. Anh có thể dạt cánh trái, làm tiền đạo ảo, thậm chí đóng vai tiền đạo thay thế cho đồng đội Alvaro Morata.
Nhìn thì có vẻ anh quan trọng thật đấy nhưng suy cho cùng một khi các đối thủ đã cố khóa chặt tiền vệ người Bỉ thì hầu như lối chơi của The Blues sẽ cạn mất ý tưởng. Bởi anh quan trọng nhất nên cũng trở thành điểm yếu của cả đội. Chỉ cần đối thủ bắt bài và kèm chặt Hazard thì kể như Chelsea bế tắc.
Bằng chứng trong trận đấu với Stoke City vừa qua, không có Hazard, the Blues thắng lớn. Không có Hazard, đồng nghĩa các đồng đội khác được phân công nhiệm vụ cụ thể, không ôm đồm nên đối thủ chẳng biết nhắm ai mà kèm. Điều này chứng minh Chelsea không xem Hazard là tất cả đâu, họ có thể thắng thản nhiên khi anh ngồi dự bị.
Còn tại Arsenal, Sanchez cũng thế. Mỗi khi ra sân, cầu thủ người Chile luôn thể hiện rằng anh đoàn kết rất tốt. Anh chạy rất nhiều, chuyền bóng cho tất cả đồng đội. Thậm chí Sanchez còn luôn vỗ tay ra hiệu cho đồng đội thi đấu năng động hơn.
Nhưng mặc cho anh có làm gì, hay đôi khi Sanchez tỏ vẻ bực mình ra mặt đi chăng nữa thì Bellerin vẫn không chịu dâng cao và Iwobi vẫn quyết định dứt điểm thay vì chuyền bóng cho Sanchez trong trận hòa với West Brom.
Câu hỏi đặt ra là: Có quá bất công với hai anh hay không khi cứ tỏ ra mình ổn dù thật sự không phải vậy?
Hãy nói: Tôi không ổn!
Với nhiều người bình thường, mỗi khi gặp khó khăn họ sẽ thẳng thắn nói rằng: “Tôi không ổn!” để cần đến sự giúp đỡ hay ít nhất là sẻ chia. Nhưng với Sanchez và Hazard thì ai sẽ hiểu các anh đây? Để một khi Hazard ngồi dự bị, các đồng đội chơi sung sức và ăn mừng chiến thắng mà không có anh. Một Sanchez năng nổ trên sân là thế nhưng khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, anh lại cúi gầm mặt tiến vào đường hầm.
Họ đang sống không thật. Bởi hai tiền vệ này hiểu rằng với nghề cầu thủ, một khi ra sân họ phải cống hiến vì khán giả đã bỏ tiền mua vé đến xem. Đó đơn thuần là trách nhiệm với nghề. Hơn nữa, Sanchez và Hazard hiểu rằng ngoài sân cỏ khi giấc mơ ra đi không thành thì mỗi khi được thi đấu họ cố tạo nên một mộng mơ hảo huyền đẹp đẽ để có động lực để bước tiếp.
Nhưng cái gì càng gồng thì sẽ càng mau chóng đổ vỡ. Một khi tình cảm không còn thì có cố cách mấy nỗi đau vẫn còn đó và càng ngày càng khủng khiếp hơn thôi. Đáng thương cho hai anh là thế! Hãy cứ tỏ ra mình không ổn. Đừng cố ôm đồm và chứng minh mình vui vẻ.
Đôi khi cái quyền được chán nản và buồn khổ cũng là đặc ân của Thượng đế. Hãy tận dụng nó để có một tương lai khác hơn. Các anh không thuộc về thành London nữa rồi và hãy thể hiện rằng mình buồn đi để mọi người biết rằng mối lương duyên này đã kết thúc.
Theo TTVN