Với Gabriel Jesus, sống là đừng từ bỏ ước mơ. Ai lại tin rằng một thằng nhóc quét sơn giờ đang khiến cả NH Anh chao đảo. Bởi trong cuộc sống, nước lã cũng có thể thành rượu vang.
Phần 1: Gabriel Jesus: Từ sân bóng nhà tù đến thảm đỏ Premier League
Sẽ là thiếu sót nếu tôi không nói lời tri ân tới Palmeiras, đội bóng đã trao cho tôi cơ hội thi đấu chuyên nghiệp năm 15 tuổi. Phải diễn tả sao nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa, có lẽ đó là định mệnh mà Chúa đã định sẵn cho tôi. Kể từ khoảnh khắc đặt bút ký vào bản hợp đồng đầu tiên, mọi thứ đã thay đổi một cách chóng mặt. Tôi được đôn lên đội một và màn trình diễn ấn tượng ấy đã trao cho tôi một suất tham dự Olympic 2016 ở Rio cùng đội tuyển Brazil.
Cảm hứng từ người anh Neymar
Chúa ơi, tôi vẫn nhớ như in cảm giác lúc nhận được cuộc gọi triệu tập.
Để tôi giải thích rõ hơn tình hình khi ấy nhé… Mới chỉ hai năm trước thôi, tôi còn đang lọ mọ trên những con phố ở Peri quét lên tường những mảng sơn màu xanh, vàng để chuẩn bị cho World Cup 2014. Những người có năng khiếu sẽ nhận nhiệm vụ phác họa những ngôi sao sáng giá nhất của đội tuyển như Neymar hay David Luiz.
Tin nổi không chứ, chỉ hai năm sau tôi đang chạy trên sân cỏ Olympic bên cạnh Neymar. Thật hoài niệm mỗi khi nhớ về khoảnh khắc lần đầu tôi khoác lên mình chiếc áo ấy. Có lẽ, đó là cảm giác chạm tới giấc mơ chăng?
Thế vận hội năm đó có ý nghĩa đặc biệt bởi huy chương vàng Olympic là danh hiệu duy nhất mà đội tuyển bóng đá nam Brazil chưa từng giành được. Vậy nên, áp lực đặt lên vai các cầu thủ là rất lớn – không chỉ vì nó được tổ chức ở Rio mà đây còn là dịp đội tuyển lấy lại niềm tin nơi người hâm mộ sau kết quả đáng quên ở kỳ World Cup trước đó.
Sau hai trận đấu có phần đáng thất vọng, mọi chỉ trích bủa vây lấy chúng tôi, đặc biệt là Neymar. Thực lòng mà nói, tôi ngưỡng mộ anh ấy. Cái cách Neymar đối đầu với khó khăn, cái cách anh ấy nhận lấy trách nhiệm này khiến tôi cảm phục.
Trước khi giải đấu diễn ra, tôi là một fan bự của Neymar – cũng như bao người khác. Anh ấy là một cầu thủ phi thường. Nhưng được sát cánh bên cạnh anh ấy suốt giải đấu này… nó mới kỳ lạ làm sao. Cái cách Neymar đối xử với mọi người khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng. Từng ấy năm chơi bóng, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người, dù chẳng phải siêu sao, cũng chẳng giành được danh hiệu gì, luôn sống với hai bộ mặt. Họ thể hiện trước công chúng một kiểu nhưng trong phòng thay đồ lại khác.
Nhưng Neymar thì không như vậy, anh ấy đối xử với mọi người như anh em trong nhà. Chính nhờ có Neymar, cả đội mới xích lại gần nhau hơn và bỏ qua mọi lời đàm tiếu bên ngoài để chiến đấu vì một mục tiêu cao cả hơn.
Thời khắc chúng tôi bước lên nhận tấm huy chương vàng, đó không còn là cảm xúc của cả đội nữa, nó là niềm tự hào của cả dân tộc. Trước giải đấu, Neymar có một hình xăm mới, và tôi cũng xăm một hình tương tự. Vì sao ư, nó thực sự truyền cho tôi một cảm hứng mãnh liệt. Đó là một cậu bé, cậu đang đứng trên đỉnh của một ngọn đồi và đưa mắt nhìn những khu ổ chuột nghèo đói. Cậu bé ghì chặt quả bóng dưới cánh tay và… mơ mộng.
Cậu bé ấy không phải riêng tôi, cũng chẳng phải riêng Neymar. Cậu đại diện cho những người con của đất nước Brazil. Và giấc mơ ấy, đã được hiện thực hóa bằng tấm huy chương này.
Tôi sẽ làm mọi thứ để có tên trong đội hình dự World Cup 2018, dĩ nhiên, nhưng Brazil vẫn luôn là Brazil – sự cạnh tranh là vô cùng khốc liệt. Chẳng có ai được đảm bảo chắc suất cả. Đó là lý do vì sao tôi quyết định tới Manchester City. Chỉ có nơi ấy mới đưa tôi đến giấc mơ của mình.
Bạn biết không, Brazil chúng tôi không mấy khi nhìn thấy mặt trời. Trước khi đồng ý tới Manchester City, tôi nhận được khá nhiều lời đề nghị – từ những nơi ấm hơn, nhưng sức hút của Pep Guardiola thật sự không thể cưỡng lại.
Ấy là lần đầu tiên tôi tới một xứ lạnh như nước Anh và thú thật vốn ngoại ngữ của tôi thì khá tệ. Sẽ là một thử thách rất lớn và cũng rất có thể tôi sẽ phải lạc lõng một mình ở đất nước lạnh giá ấy. Nhưng khi nhận điện thoại từ thầy Guardiola, tôi đã quyết định rằng mình không thể từ bỏ cơ hội này. Ông ấy có niềm tin rằng tôi sẽ trở thành tương lai của đội bóng.
Cuộc gọi ấy mang rất nhiều ý nghĩa với tôi bởi nó chứng tỏ rằng Guardiola thực sự quan tâm tới tương lai của tôi. Khi bạn nhận vô số cuộc trò chuyện kiểu này, bạn sẽ nhận ra ai mới là người thực tâm nghĩ cho bạn. Và hơn hết, thầy Guardiola là một thiên tài – tôi còn mong gì hơn thế.
Quyết định của tôi đã được xác định. Manchester City!
Nhưng trước ngày chuyển đến Manchester, tôi cần làm một điều cuối cùng… để khép lại một chương truyện của cuộc đời tôi.
Tôi trở lại sân bóng của Pequeninos với đôi giày vắt vẻo trên vai như ngày còn là cậu bé 9 tuổi. Khác điều lúc này tôi đã có hơn 250 đôi giày “xịn” rồi.
Ngày đầu đặt chân đến Manchester City, tôi cảm tưởng như mình đã mất đi mọi điều quý giá. Mẹ tôi không thể cứ bay qua bay lại từ Anh sang Brazil suốt được, thật khó để tôi chịu được cảnh phải rời xa vòng tay bà. Bởi với tôi, mẹ không chỉ là một người mẹ, bà đã làm công việc của người cha kể từ khi tôi chào đời.
Nhớ lại những ngày còn đá cho Pequeninos, những đứa nhóc sau trận đấu sẽ ra về trong vòng tay của cha, còn tôi chỉ lủi thủi một mình. Trái tim tôi đau nhói. Nhưng nếu giờ đây, bất cứ ai hỏi về cha tôi, tôi sẽ đáp rằng mẹ là người cha vĩ đại nhất. Bà đã làm tất cả cho anh em chúng tôi có cuộc sống này.
Mẹ ơi, mẹ chính là người hùng của đời con đấy!
Theo Zing.vn