Chiến thắng 3-0 trước Burnley một lần nữa cho thấy sức công phá của Man City khủng khiếp thế nào. Guardiola ung dung hết cỡ với đội quân thiện chiến đang sở hữu trong tay.
Mùa trước Guardiola khởi đầu thậm chí còn hoàn hảo hơn bây giờ với 10 trận đầu tiên toàn thắng ở các giải nhưng sau đó City rơi vào vòng xoáy của sự sa sút và bất ổn nên dần hụt hơi trong cuộc đua vô địch Premier League. Mùa này, rõ ràng họ đã cải thiện được điểm yếu phòng ngự của mình dù sự nâng cấp của Guardiola đã đủ cho Man City duy trì sự ổn định trong cả chặng đua dài hay chưa thì chúng ta vẫn cần thời gian trả lời.
Nhưng thời thế đang ủng hộ Man City lên ngôi và với một chút may mắn, và đặc biệt là nếu xác định dồn lực cho Premier League thay vì trải đều sức lực cho cả Champions League thì họ hoàn toàn có thể vô địch Ngoại hạng Anh vào cuối mùa.
Từ đầu mùa đến giờ, City thể hiện sự toàn diện đáng sợ trong cách họ đánh bại các đối thủ. Gặp đội phòng ngự chủ động, đầy kinh nghiệm như Chelsea họ vẫn biết cách chiến thắng. Gặp đội phòng ngự số đông, đá tử thủ như Burnley họ cũng “giải mã” thành công. Gặp đội chơi tốc độ, cũng đá tấn công đầy nguy hiểm như Napoli họ cũng biết làm thế nào để chinh phục. Hầu như trận nào từ đầu mùa đến giờ các cầu thủ của Pep cũng chơi tấn công và/hoặc phản công nhanh đầy xung lực, ít ra là trong khoảng thời gian nhất định của trận đấu.
Có 3 điểm mà Man City đang tỏ ra lấn lướt các đối thủ cạnh tranh của họ cho tới lúc này. Thứ nhất là tốc độ luân chuyển bóng khi tấn công hoặc chuyển trạng thái từ thủ sang công là rất nhanh.
Thứ 2 là sự năng động một cách đồng đều của tất cả các cầu thủ tấn công.
Thứ 3 là chiều sâu lực lượng tấn công.
Chúng ta đã thấy Liverpool giảm hẳn sự cơ động và tính đột biến khi mất Sadio Mane. Chelsea chỉ cần một trong số Hazard/Morata vắng mặt hoặc mất phong độ là ghi bàn vô cùng chật vật. Tottenham không thể thiếu Harry Kane còn Man United mất Pogba trong khi Mkhitaryan sa sút phong độ là tấn công kém sáng tạo hẳn.
Nhưng Man City không có Aguero hoặc Gabriel Jesus vẫn ghi bàn ầm ầm. Sterling hoặc hay cả Leroy Sane cùng vắng mặt/dự bị cũng chả hề hấn gì tới sức hủy diệt của cỗ máy tấn công. David Silva im tiếng thì đã có De Bruyne bù đắp hoặc ngược lại. Trên phương diện tấn công, Man City đang sở hữu nhiều cầu thủ có tốc độ, kỹ thuật, “quấy rối” tốt, dứt điểm hay hơn các đối thủ cạnh tranh với họ.
Thế nên, chuyện 1-2 ngôi sao tấn công nào đó của City vắng mặt vì chấn thương/treo giò hay nếu Pep có để họ dự bị thì cũng không ảnh hưởng gì tới hiệu quả vận hành chung của cả cỗ máy tấn công. Mọi thứ vẫn diễn ra hết sức trơn tru, mượt mà. Đấy là điểm đáng sợ bậc nhất trong sức mạnh tấn công của đội bóng áo xanh thành Manchester.
Tất cả các cầu thủ tấn công của City đều sẵn sàng “quẩy”, đều có khả năng đi bóng lắt léo, tạo đột biến tốt. Tất cả đều là những cầu thủ chơi sáng tạo thực sự. Thế nên khi đối mặt với City, đối thủ gặp khó khăn lớn bởi họ không chỉ phải lo vô hiệu hóa riêng Jesus hay Aguero hay De Bruyne. Có quá nhiều mũi tấn công mà họ không sao đối phó hết được cùng lúc.
Lấy đâu ra người để cùng lúc kèm cá nhân với De Bruyne, Sterling, Leroy Sane, Aguero, Jesus, David Silva? Còn nếu không chơi kiểu kèm cá nhân với ai mà dùng toàn lực phòng ngự thì cũng khó đảm bảo sạch lưới suốt trận được với kiểu tấn công nhanh, cực năng động mà Man City tạo ra suốt trận đấu. Với những pha hãm thành như sóng vỗ bờ thì dù con đê có kiên cố tới mấy cũng vẫn đối mặt với nguy cơ bị vỡ bất cứ lúc nào. Có thể đối thủ của City thành công trong phần lớn thời gian của trận đấu nhưng chỉ cần một khoảnh khắc sai lầm, sơ hở, mất tập trung thôi là họ đã phải trả giá đắt.
Khi City tấn công hay phản công, họ đá sáng tạo và kỹ thuật thực sự trên nền tảng xử lý bóng kỹ thuật, di chuyển không ngừng và ở tốc độc cao chứ không phải họ bù đắp cho hiệu quả thi đấu của mình bằng sự cần mẫn, bằng kỷ luật chiến thuật hay trông chờ đối thủ mắc sai lầm để tận dụng như kiểu Man United, Tottenham, Chelsea…ít nhiều vẫn thể hiện.
Sự sáng tạo thường mang đến sự thăng hoa, dễ tạo ra nhiều cơ hội ghi bàn nhất trong khi sự cần mẫn và kỷ luật chiến thuật cơ bản là đảm bảo cho sự chắc chắn trong phòng ngự, cho sự cân bằng trong lối chơi hơn là cho khả năng tạo đột biến trong tấn công. Và phải nhắc lại rằng tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất.
Khi City chỉ thủng lưới đúng 4 bàn sau 9 vòng thì đó không chỉ là nhờ Guardiola đã nâng cấp hàng thủ và vị trí thủ môn bằng những tân binh chất lượng mà đó là sự chắc chắn được tạo ra dựa trên sự kết hợp giữa chất lượng nhân sự ở hàng thủ được nâng cao cộng với khả năng cầm bóng và duy trì áp lực tấn công quá tốt giúp City giảm đáng kể sức ép lên hàng phòng ngự. Dĩ nhiên là phải tấn công có đẳng cấp bằng những con người đẳng cấp chứ không phải cứ dâng cao thì sẽ có bàn thắng.
City chủ động đi tìm bàn thắng để tạo ra chiến thắng. Nếu đối thủ của họ có sai lầm, có sơ hở thì đấy là do họ tạo ra thứ áp lực quá dữ dội khiến đối phương không thể phòng bị hết dẫn đến sơ hở và sai lầm chứ không phải họ hưởng lợi từ những sai lầm kiểu từ “trên trời rơi xuống” của đối thủ. Và đó là điều họ đã làm tốt hơn tất cả các đối thủ cạnh tranh từ đầu giải tới giờ.
Thế nên, tóm lại, với tất cả những sự nâng cấp nhân sự ở hàng thủ, với chiều sâu, phẩm chất và sự đa dạng đáng thèm muốn của các ngôi sao tấn công, City đang dẫn đầu cực kỳ xứng đáng, thuyết phục dù 5 điểm bỏ cách đội nhì bảng sau 9 vòng hoàn toàn chưa cho thấy sự áp đảo của họ ngay lúc này.
Người ta tự hỏi nếu Guardiola cũng xác định mục tiêu vô địch Premier League là số 1 kiểu như Mourinho mà ưu tiên Premier League hơn Champions League thì chuyện gì sẽ xảy ra mùa này? Có thể nói chắc chắn một điều ngay từ lúc này là trong trường hợp ấy, hy vọng đăng quang của United mùa này sẽ giảm đi nhiều bởi thực sự thì về tổng thể, khả năng sáng tạo, chơi đột biến và tốc độ tấn công hoặc chuyển trạng thái từ thủ sang công của họ không bằng City mà các thủ thuật truyền thông hay sự sắc sảo về chiến thuật của Mourinho không dễ gì bù lại được.