Bóng còn lăn là Xuân Trường còn chiến đấu. Anh chỉ kiệt sức gục ngã khi mà những giọt nước mắt hạnh phúc đã lấp lánh trên gương mặt của các đồng đội U23 Việt Nam.
4 trận đấu đã qua, Xuân Trường không ghi bàn, không có một đường kiến tạo. Nhưng không vì thế mà chúng ta quên đi sự hy sinh thầm lặng cùng những nỗ lực không biết mệt mỏi của chàng tiền vệ người Tuyên Quang. Bởi đơn giản, Xuân Trường xứng đáng được tôn vinh.
Trên thực tế, những ngày đầu tiên tập trung U23 Việt Nam để chuẩn bị cho VCK U23 châu Á 2018, Xuân Trường được xem là một trong số cầu thủ có thể lực kém nhất đội. Tiền vệ người Tuyên Quang thường tỏ ra hụt hơi ở những bài tập nặng như chạy bền hay gánh tạ.
Nhiều người tỏ ra lo ngại với nguồn thể lực không đảm bảo, thật khó cho Xuân Trường có thể đáp ứng được nhu cầu khắt khe của HLV người Hàn Quốc, Park Hang Seo. Ở thời điểm đó, chính Xuân Trường thừa nhận với giới truyền thông, anh đang gặp vấn đề về thể lực và dường như phải làm lại từ đầu.
Quãng thời gian mài đũng quần trên băng ghế dự bị tại Hàn Quốc là nguyên nhân khiến thể lực của Trường suy giảm một cách đáng kể.
Thế nhưng sau khoảng 1 tháng nỗ lực tập luyện, qua từng trận giao hữu, thể lực của Xuân Trường ngày một nâng cao. Từ chỗ Trường chỉ đủ sức thi đấu tới phút 70 thì dần dần anh trở thành một trong số những cầu thủ cày ải nhiều nhất của U23 Việt Nam tại VCK U23 châu Á 2018.
Xuân Trường khiến nhiều người hâm mộ bóng đá Việt Nam ngỡ ngàng khi anh thi đấu trọn vẹn 3 trận đấu vòng bảng rồi tới mà tra tấn thể lực 120 phút ở cuộc đối đầu với U23 Iraq, Xuân Trường chưa một lần bị chuột rút. Đặc biệt, từ chỗ tiền vệ gần như không biết phòng ngự, Trường lột xác thành chiến binh với khả năng đánh chặn rất tốt.
Trường lăn xả trong việc tranh chấp tay đôi, sẵn sàng phi thân xoạc bóng là những hình ảnh không hề hiếm ở 4 trận đã qua của U23 Việt Nam. Sẽ là không quá khi nói rằng, với những màn trình diễn tự tin xen lẫn sự máu lửa, Xuân Trường vô cùng xứng đáng với việc lĩnh xướng tấm băng đội trưởng trên tay.
Trường lăn xả trong việc tranh chấp tay đôi, sẵn sàng phi thân xoạc bóng là những hình ảnh không hề hiếm ở 4 trận đã qua của U23 Việt Nam. Sẽ là không quá khi nói rằng, với những màn trình diễn tự tin xen lẫn sự máu lửa, Xuân Trường vô cùng xứng đáng với việc lĩnh xướng tấm băng đội trưởng trên tay.
Ở trận đấu với U23 Iraq, Xuân Trường đã khuỵa gối, ôm mặt khóc nức nở sau 120 phút khổ chiến và cả áp lực khi phải thực hiện quả 11m. Và phải nhờ tới sự hỗ trợ của Công Phượng xốc dậy, Trường mới có thể đứng vững và chung vui cùng người hâm mộ Việt Nam tại Trung Quốc. Trước đó, sau trận hoà U23 Syria vào ngày 17/1, Xuân Trường thú nhận anh mệt tới mức, bước chân không nổi.
Đó đều là những khoảnh khắc để tôn vinh tiền vệ Lương Xuân Trường. Sẽ chẳng có có một ai chê trách sự ‘mềm yếu’ của Xuân Trường sau trận bởi trước đó anh đã sống trọn từng phút, từng giây có mặt trên sân với tinh thần chiến đấu quả cảm như một chiến binh.
Có lẽ, bất kỳ người hâm mộ bóng đá nào cũng muốn thêm một lần chứng kiến cảnh Xuân Trường khóc nghẹn vì hạnh phúc, vì chiến thắng.