Lukaku thoát án treo giò, Mourinho thở phào nhẹ nhõm, cổ động viên Man United cũng thở phào, nhưng hẳn họ chưa nhận ra rằng chính Lukaku đang đẩy Quỷ đỏ vào con đường nguy hiểm.
1. Đúng khoảnh khắc Ashley Young tung cú sút may mắn ghi bàn thắng duy nhất giúp Man United vượt qua Brighton trên Old Trafford, cũng là lúc Lukaku thay vì tập trung vào đường bóng, lại giở trò trả đũa với Gaetan Bong bằng hay cú “đá hậu” thô thiển và phản cảm.
Nếu trọng tài quan sát được tình huống ấy, và bàn thắng của Young bị tước đi bởi lỗi lầm của Lukaku, chưa chắc Quỷ đỏ đã không thể kiếm đủ 3 điểm, nhưng nó sẽ là gáo nước lạnh được tiền đạo người Bỉ tạt vào nỗ lực của đồng đội, và tất nhiên sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý thi đấu của toàn đội.
Tính theo giờ Việt Nam, cái ngày mà Lukaku suýt ném đi bàn thắng của đồng đội, đúng tròn 1/4 thế kỷ trước là ngày Eric Cantona đặt chân đến Old Trafford, làm nên một huyền thoại xuất sắc bậc nhất CLB từng đứng sừng sững trên đỉnh cao thế giới. Cantona đến với Man United, mang theo những bàn thắng, mang theo những chức vô địch, nhưng quan trọng nhất là một giá trị tinh thần vĩ đại.
“Tôi là Cantona, tham vọng của ông thế nào?“, đấy là câu đầu tiên Eric Cantona nói với Sir Alex Ferguson, và sau câu nói ấy, họ cùng nhau đưa Man United vào một kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên thành công với những chiến công lẫy lừng.
Hơn 4 năm thi đấu trong màu áo đỏ, Cantona đã kịp đem về cho Quỷ đỏ 4 chức vô địch Premier League, 2 cúp FA. Man United chỉ vuột chức vô địch mùa 1994/95 bởi án treo giò dài hạn của Cantona. Nhưng quan trọng nhất là thổi vào Man United một tinh thần chiến đấu không khoan nhượng, lấy đầy các khoảng trống trên sân bằng sự hiện diện của mình, và tinh thần chiến binh truyền cho đồng đội.
Sự chuẩn mực ngoài đời, nhiệt tình trên sân cỏ, nghiêm khắc với đồng đội trên sân tập của Cantona, ngoài việc dựng nên một tấm gương cho các cầu thủ trẻ lứa 1992 huyền thoại, còn phủ lên toàn đội một tinh thần đoàn kết, gắn bó hiếm có. Trong thành công của Man United, Sir Alex Ferguson là người kiến tạo vĩ đại nhất, nhưng không có Eric Cantona, chưa chắc HLV vĩ đại người Scotland này đã làm được.
2. 25 năm trước, ngày Eric Cantona đến với Old Trafford, anh mới có 26 tuổi. Dù vậy, những gì anh làm cho Man United, sự trẻ trung của Lukaku không thể làm được, cũng như sự lão luyện, già dặn của Ibrahimovic lại càng phải bó tay.
Ngày đặt chân đến Old Trafford, Ibra ngạo nghễ tuyên bố sẽ thay thế hình ảnh của chính Cantona trong lòng người hâm mộ Man United. Rốt cuộc, những tuyên ngôn “đao to búa lớn” ấy cũng chỉ là những lời nói suông rỗng tuếch. Ibrahimovic có được những bàn thắng, thậm chí là nhiều bàn thắng, nhưng sự ích kỷ của chân sút Thụy Điển khiến Man United bị nhấn chìm vào một mùa giải thảm họa (tính riêng ở NHA).
Trước khi “nghỉ phép” dài hạn vì chấn thương, Ibrahimovic đã kịp lấp đầy bảng thành tích của mình với 28 bàn thắng, nhưng để lại trên sân những khoảng trống mênh mông khi bỏ lỡ hàng trăm cơ hội ngon ăn khác mà đồng đội tạo ra. 1/4 thế kỷ trước, Cantona cháy hết mình để phục vụ cả đội, còn Ibrahimovic bắt cả đội phải è cổ phục vụ mình.
“King Eric” chia tay Old Trafford trong tiếc nuối, khi Man United đã thấy những thành công phía trước, nhưng thứ chân sút vĩ đại này để lại nơi đây mới chính là cống hiến vĩ đại nhất của anh. Sau Cantona, Man United luôn có ít nhất một cầu thủ cá tính, thậm chí “điên khùng”, nhưng luôn là nguồn cảm hứng truyền tải “chất máu lửa” cho đồng đội.
Một Roy Keane từng bị Andy Cole gọi là “thằng điên”, Rio Ferdinand gọi là “gã tâm thần”, nhưng là thủ lĩnh đích thực trên sân, cho đến chính “hòn đá tảng” Rio Ferdinand, Vidic, rồi Wayne Rooney…
Cuối tuần qua, Mourinho đích thân lên tiếng khen ngợi… tinh thần chiến đấu của Lukaku. Đại ý nhà cầm quân người Bồ Đào Nha nói rằng tiền đạo người Bỉ cực kỳ nỗ lực, xông xáo, có ý chí… Nhưng xảo ngôn như Mourinho, một khi lên tiếng khen ai đấy, nhất là học trò cưng của mình, thì nên xem lại.
Cựu danh thủ Martin Keown bình luận về tiền đạo số 1 của Man United: “Lukaku như một chú mèo con vô hại, nhưng lại luôn tưởng mình là sư tử”. Chưa bao giờ Lukaku tỏ ra đáng sợ trong những trận đấu lớn. Màn khen ngợi của Mourinho, thực ra chỉ là động tác tinh thần để xua bớt đi nỗi sợ của cậu học trò mà thôi.
Những trận đấu gần đây trên Old Trafford, người ta nghe rền vang trên khán đài là những bài hát cổ động hào hùng của cổ động viên, nhưng dưới sân, với vị trí vững chắc của Lukaku hèn nhát, sự trở lại của Ibrahimovic ích kỷ, Man United chính thức nói lời chia tay với thứ vũ khí lợi hại nhất của mình, thứ vũ khí mà 20 năm trước, Cantona đã trao lại cho Quỷ đỏ khi rời đi.
Khi niềm tin và tinh thần chiến binh chẳng còn, một chương hào hùng 1/4 thế kỷ của Man United, có lẽ rồi sẽ theo thứ vũ khí mà Eric Cantona đem lại ngày ấy mà theo gió bay đi…