Trong chiến thắng lịch sử của U23 Việt Nam tại VCK giải U23 Châu Á, nhiều người biết đến Phạm Đức Huy như người “chia lửa” thầm lặng.
Sáng 31.1, tiền vệ người Hải Dương trở về nhà sau khi cùng đồng đội giành ngôi Á quân giải U23 Châu Á. Việc đầu tiên anh làm, không phải là chia vui với người thân, hàng xóm, mà liền thắp 3 nén hương, bái vong linh người bác mà anh coi như bố, đã qua đời ngay đêm trước trận bán kết.
Thời điểm đó, Huy đã viết: “Cháu gạt được chuyện gia đình ra ngoài để bước vào cuộc chiến. Nhưng giờ cháu buồn quá. Cháu chỉ buồn hết hôm nay thôi. Ngày mai cháu lại phải gánh trên vai nhiệm vụ rồi. Ở trên đấy, bác phải vui và theo dõi cháu nhé”.
Chia sẻ với PV, Đức Huy nói, việc đầu tiên anh làm là thắp hương, báo cáo thành tích đã đạt được, thăm và tảo mộ bác vừa qua đời. Ngày anh về, đúng ngày bác Hưng (bác quá cố của Huy – PV) cúng tuần. Huy nói, đã có phần thưởng dành cho bác rồi.
Nhớ lại lúc nhận tin dữ từ quê nhà, Đức Huy cho hay, khi ấy, đầu óc anh trống rỗng, nước mắt cứ ứa ra. Định thần lại, Huy nghĩ, phải gạt cảm xúc cá nhân, cùng đồng đội hoàn thành nhiệm vụ, mang vinh quang về cho tổ quốc.
“Đêm hôm ấy (22.1), tôi mất ngủ vì thương bác, song vẫn phải giữ tinh thần, để có sức thi đấu. Trong trận gặp Qatar, chiến đấu đến phút 119, tôi bị chuột rút cả hai chân, không còn sức nữa. Lúc ấy, tôi mới cho phép mình buồn, chỉ một chút thôi, vì nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành”, Đức Huy nói.
Ngày trở về, tiền vệ sinh năm 1995 tâm sự, anh cảm thấy mệt sau chuyến bay dài và lịch trình tri ân người hâm mộ dày đặc. Anh không có nhiều thời gian nghỉ, cũng không có một bữa ăn chính thức, nhưng anh vui, vì thấy được tình cảm của người hâm mộ quá lớn.