Tiền vệ Hồng Duy U23 Việt Nam về đến TP.HCM hôm 31/1. Tuy nhiên, anh không muốn bố mẹ, họ hàng lên sân bay đón mà tự đi taxi về Bình Phước, vì lo cho sức khỏe bố mẹ.
Sáng 31/1, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi và cha mẹ tuyển thủ Hồng Duy tại nhà riêng trên Quốc lộ 13 (Thị trấn Chơn Thành, H. Chơn Thành, Bình Phước) phải gián đoạn vì tiếng chuông điện thoại reo vang. Chị Ngọc Kiều, mẹ Duy bắt máy. Khuôn mặt chị tươi hẳn lên. “Ừ !, con sắp xếp về sớm. Ba mẹ mong lắm…“.
Anh Nguyễn Tấn Phong và chị Bùi Thị Ngọc Kiều, bố mẹ của Hồng Duy, sống tại Bình Phước.
Năm tháng ấu thơ
“Cháu nó về đến Sài gòn sáng nay rồi anh ạ. Hôm qua, nghe cháu báo chúng tôi định đem xe đón cháu về nhưng nó nhất định không chịu. Nó bảo, ba mẹ già rồi cứ nghỉ cho khỏe, con sẽ đi taxi thẳng về nhà“. “Thằng bé thật tội. Lúc nào cũng nghĩ đến cha mẹ, nó về cũng lặng lẽ”. Anh Nguyễn Tấn Phong, ba cháu tiếp lời.
Nguyễn Phong Hồng Duy, sinh 1996 là tuyển thủ của đội U23 Việt Nam tham dự VCK U23 châu Á 2018 diễn ra từ 9 – 27/1/2018 tại Trung Quốc. Hồng Duy đã thể hiện được những khả năng tuyệt vời của mình trong những lần ra sân.
“Cháu mê banh từ những năm tiều học. Tan học không về nhà mà tập trung với các bạn quần thảo với trái banh. Quần áo lấm lem, tóc tai rối bời. Lắm lúc tôi cũng e ngại cứ sợ cháu lợi dụng trái banh rồi đàn đúm hư thân…“, bố Hồng Duy nói.
Anh Phong ngồi nghĩ lại về một thời gian đã qua của con mình. Anh kể tiếp, cứ thế phát triển, không giải phong trào nào thiếu mặt cháu. Có năm cháu đạt liên tục giải nhất các môn chạy 100m, nhảy xa, nhảy cao, đá cầu, đá banh đến nỗi giáo viên phụ trách không cho cháu thi thêm môn nào nữa vì còn phải dành cho các bạn khác.
Những năm còn trẻ, tôi cũng là một cầu thủ chuyên nghiệp ở đội B tỉnh Sông Bé trước đây. Có lẽ do gen di truyền nên cả 3 đứa con trai tôi đều mê banh. Mãnh liệt nhất vẫn là đứa con trai út Hồng Duy. Lần đi Qatar, trong cuộc thi tốc độ với 36 vận động viên của 16 nước, cháu vẫn về nhất.
Nhắc lại chuyện cũ, anh Phong kể, Hồng Duy được chọn theo học ở một học viện bóng đá tại Qatar. Người đại diện lo về khâu thủ tục đã yêu cầu gia đình chúng tôi phải chi một khoản tiền lớn mới được đưa Duy sang bên ấy. Khi đó chúng tôi rất giận và nhất định không đồng ý.
Chúng tôi rất vui khi con phát triển năng khiếu của mình. Thế nhưng không vì năng khiếu mà xao lãng việc học. Hồng Duy luôn là học sinh giỏi trong nhiều năm liền, cháu tỏ ra rất xuất sắt các môn toán và lịch sử.
Năm 13 tuổi chúng tôi cho cháu đến với Becamex Bình Dương. Được 1 tháng, bà nội nhớ cháu gọi về. Về bên nội nhưng Duy vẫn nhớ trái banh. Cuối cùng chúng tôi phải cho cháu đến học ở Học viện bóng đá Hoàng Anh Gia Lai.
Sau nhiều năm học tập và rèn luyện, Hồng Duy đã có được kết quả rất tốt. Được vậy cũng nhờ vào sự quan tâm và cung cách đào tạo của một học viện mang tầm cỡ quốc tế.
Không phụ lòng người
Sau nhiều năm học văn hóa và rèn luyện nghiệp vụ bóng đá, Hồng Duy đã tốt nghiệp đại học. Điều đó đã làm cho gia đình chúng tôi vô cùng cảm kích và biết ơn. Tuy nhiên, bên cạnh đó điều đáng nói nhất là học viện đã đào tạo cho các cháu một nhân cách rất tốt đẹp mà khó có nơi nào có được.
Hồng Duy vốn là đứa con ngoan. Nhưng từ ngày vào học viện, những ứng xử của cháu trở nên chỉn chu, chuẩn mực hơn. Có một lần, chúng tôi vào học viện thăm cháu. Gặp một tốp học viên ngang qua, những lời chào ông, chào chú, chào cô vang lên và chúng tôi phải nghiêm túc đáp lễ. Những lời nói những cử chỉ của các cháu đã thể hiện được nhân cách con người.
Những ngày VCK U23 châu Á diễn ra, mỗi lần có trận đấu với U23 Việt Nam, căn nhà của tôi rộng rãi nhưng dường như vẫn không đủ chỗ. Bà con chòm xóm, láng giềng những bạn bè thân thuộc rất thương Hồng Duy đã hét vang khi nó được tung vào sân trong hiệp 2 trận bán kết với Qatar. Duy thi đấu rất ấn tượng đã có cú căng bóng vào trong tạo cơ hội cho Quang Hải ghi bàn gỡ hòa 1-1.
Trầm ngâm một chút, anh Phong bày tỏ: “Dù cháu có ra sân hay không, chỉ cần có U23 Việt Nam đá là nhà tôi chật cứng. Và càng nóng hơn khi mỗi lần Duy được tung vào sân. Niềm vui nhân đôi mỗi lần Duy có những pha xử lý banh tốt. Vợ chồng tôi và hai anh nó rất vui, rất tự hào về con em mình, vì Duy đã những đóng góp cho đất nước.”
Chúng tôi từ giã anh chị ra về. Chị Kiều nở nụ cười rất tươi. “Cháu không được tung vào sân nhiều nhưng chúng tôi không lấy làm buồn. Chúng tôi luôn động viên cháu cố gắng hơn nữa để không phụ lòng thầy, bạn, HLV và nhất là với đông đảo khán giả hâm mộ”, chị trải lòng với chúng tôi.
Trái ngược với Hồng Duy các đồng đội của anh đều được diễu hành và tri ân rất cuồng nhiệt tại địa phương.