Bóng đá ngày càng nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, đồng thời lịch thi đấu kéo dài suốt năm đã làm nguy cơ chấn thương gia tăng nhanh. Một trong những chấn thương thường gặp nhất là chấn thương gối. Trong số chấn thương gối, đứt dây chằng chéo trước (DCCT) là nỗi ám ảnh với các ngôi sao thể thao và các bác sĩ chuyên về phẫu thuật chỉnh hình.
Vài nét về chấn thương đứt DCCT
Lý thuyết y học thể thao định nghĩa: “Dây chằng giữ các xương lại với nhau và giữ cho đầu gối cân bằng. Dây chằng chéo trước nằm bên trong, ở trung tâm khớp gối, đóng vai trò quan trọng nhất trong bốn dây chằng, giữ vững đầu gối và ngăn cản việc đầu gối bị trượt”.
Đứt dây chằng chéo trước là một trong ba chấn thương gối phổ biến, bên cạnh vỡ sụn chêm và sụn khớp gối. Chấn thương gối nói chung và đứt dây chằng chéo trước nói riêng có thể do lực từ bên ngoài tác động như va chạm trực tiếp với đối thủ.
Khi hai cầu thủ va chạm, nếu lực tác động từ mặt ngoài đầu gối thì có thể gây tổn thương phối hợp DCCT và dây chằng bên trong. Đặc biệt, nếu lực va chạm quá mạnh thì dây chằng chéo sau có thể đứt kèm theo luôn (giống Sami Khedira năm 2013, đứt đến 2 dây chằng)
Ngoài ra, đứt DCCT cũng có thể do lực gián tiếp từ bên trong như: đang chạy rồi xoay hay dừng đột ngột; té ngã với bàn chân bị kèm chặt dưới mặt sân; nhảy lên rồi tiếp đất sai cách (kiểu Ibrahimovic mới đây). Tổn thương DCCT sẽ làm gối mất vững chắc, lỏng lẻo, dễ bị “sụm” khi chịu sức nặng, nghiêm trọng hơn là mất khả năng thi đấu. Đứt dây chằng chéo trước ở đầu gối thực sự trở thành ác mộng với VĐV thể thao chuyên nghiệp.
Nói đến chấn thương đứt DCCT nghiêm trọng trong bóng đá, chắc chắn phải kể đến Ronaldo “béo”. Cả sự nghiệp của anh bị chấn thương đầu gối ám ảnh. Rô béo từng bị chấn thương khớp gối và được mổ tái tạo DCCT hai lần khi còn ở Pháp. Thế nhưng, trong trận chung kết World Cup 1998, Ronaldo tái phát chấn thương, nhập viện để mổ lại vì đoạn ghép bị đứt do vận động sớm.
Tháng 11/1999, trong trận Inter Milan gặp Lecce, Ronaldo lại bị rách dây chằng, nghỉ 6 tháng. Đến tháng tư năm 2000, Rô béo trở lại ở trận gặp Lazio. Sau một pha đảo chân, anh bị gập gối kinh dị, thét lên đau đớn, ngồi bệt xuống sân, hai tay ôm lấy đầu gối với gương mặt mếu máo vô cùng khổ sở và đáng thương. Các cầu thủ và ban huấn luyện Inter bị sốc, máy quay ghi được cảnh Christian Panucci và HLV Marcelo Lippi ôm đầu choáng váng.
Hầu hết tổn thương DCCT cần được điều trị bằng phẫu thuật nội soi, sử dụng một phần gân bánh chè để thay thế cho dây chằng bị đứt. Sau phẫu thuật, VĐV cần được theo dõi tập phục hồi chức năng thật chặt chẽ từ 4 đến 6 tháng. Các cầu thủ không thể trở lại thi đấu trước 6 tháng.
Vài chục năm trở về trước, khi chưa hiểu nhiều về chức năng của các dây chằng trong khớp gối, nhiều bác sĩ đã chủ trương điều trị nội khoa cho bệnh nhân bị rách DCCT. Sau đó, bác sĩ nhận ra các bệnh nhân sau khi điều trị vẫn gặp vấn đề lỏng gối. Với các VĐV chuyên nghiệp, vấn đề này ảnh hưởng rất lớn tới phong độ của họ. Họ khó thực hiện các động tác chạy, nhảy, đứng trụ, sút bóng, giữ thăng bằng khi xoay người, dừng đột ngột hay chạm đất.
Đứt DCCT nguy hiểm vì nó không thể bình phục 100% nếu không có đủ thời gian cho cơ thể tự làm lành. Việc thúc ép sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng và thường là các CLB muốn ép cầu thủ trở lại bằng các tuyên bố trước trận đấu. Dĩ nhiên, người hâm mộ bóng đá sẽ rất vui mừng khi cầu thủ con cưng bình phục nhanh đến vậy. Nhưng họ không bao giờ biết rằng chính những cầu thủ đó đang đánh đổi cả sự nghiệp của mình trước một nguy cơ kinh khủng.